Nữ nhân của Thị Trưởng
Phan_19
“Làm cho đứa nhỏ này giằng co hơn nửa đêm, mặc dù có chút không có mặt mũi, chính là cảm giác đem lại thật sự chưa từng có….” Tiêu Ý Hàn toàn thân vô lực nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn cô bé đã ngủ say trong lòng thầm nghĩ. Nàng bất đắc dĩ cười khổ, đứng dậy đi phòng tắm đơn giản rửa qua một chút, liền trở lại trên giường ôm Tô Ninh nằm ngủ .
Đêm nay ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh rét thấu xương, trong phòng Tiêu Ý Hàn lại một mảnh xuân ý ấm áp, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, hai nữ nhân hoàn thành chuyện tốt đẹp nhất của những người yêu nhau chính là sự kết hợp hai thân thể, trải nghiệm này vừa kỳ diệu lại vừa phí sức lực khiến cho tâm hồn cả hai dính sát hợp lại với nhau, đây chính là một khởi đầu thật tốt đẹp..
*************************
Sáng sớm hôm sau.
Cho dù tối hôm qua “Mệt nhọc quá độ”, Tiêu Ý Hàn như trước bị đồng hồ đúng giờ kiên trì reo inh ỏi đánh thức, nàng giật giật cánh tay bị thương có chút mỏi nhừ mới phát hiện tay kia của nàng không biết khi nào thì đã sờ lên ngực Tô Ninh. Tiêu Ý Hàn giương khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, nàng có chút xoa bàn tay trên bầu vú đầy đặn của Tô Ninh, xúc cảm mềm mại liền truyền tới, trong lòng nàng không khỏi nghĩ,” thói quen này mà từ nay về sau vẫn duy trì thì cảm giác thật sự tốt đẹp biết bao”
Tô Ninh gần đây khó ngủ, Tiêu Ý Hàn chỉ là nhẹ nhàng linh hoạt trêu chọc hai “Tiểu anh đào” trước ngực, cô liền tỉnh lại.
“Em thật sự mệt…”Tô Ninh còn chưa có mở mắt ra liền cảm giác được người bên cạnh cô đang làm “Chuyện xấu”, cô phất phất tay hướng thị trưởng đại nhân, giọng điệu làm nũng thì thầm nói.
“Nếu mệt thì ngủ tiếp một hồi, còn có thời gian.” Tiêu Ý Hàn một bên nghiêm trang an ủi nói, một bên tay như cũ không ngừng tiếp tục chơi đùa với “Tiểu anh đào”.
Tô Ninh mở ra đôi mắt mông lung buồn ngủ, oán trách nhìn thị trưởng đại nhân, tức giận nói:”Chị hư hỏng như vậy, làm vậy thì người ta còn thế nào ngủ?”
Tiêu Ý Hàn dừng lại động tác, nàng nghiêng người hôn cái miệng nhỏ nhắn đang cong lên của Tô Ninh, sau liền hạnh phúc vô cùng rời giường.
“cánh tay em tê quá…” Tô Ninh nằm ở trong chăn đem thân thể mình che phủ lại chỉ chừa cái đầu ra bên ngoài, nhìn Tiêu Ý Hàn đang đứng ở tủ quần áo lựa chọn quần áo, nói ra.
Tiêu Ý Hàn quay đầu, nhìn Tô Ninh mập mờ cười, nói:”Có muốn tôi giúp em một tay hay không, xoa qua một chút?”
“Không cần đâu” Tô Ninh vội cự tuyệt, cô thấy thị trưởng đại nhân vẻ mặt “Lưu manh” cười, mà bắt đầu hối hận vừa mới nói ra chuyện”Cánh tay mỏi nhừ”làm chi..
***************************************
Giờ nghỉ trưa, Cristina vừa khám xong cho một bệnh nhân, người bệnh chân trước vừa đi ra, cửa phòng nàng lại bị đẩy ra. Cristina nhíu mày vừa định lên tiếng trách cứ, đã nhìn thấy vẻ mặt xuân phong đắc ý của Tiêu đại thị trưởng, đang bước đến.
“Cristina, nhanh, ta muốn tìm ngươi tâm sự.” Tiêu Ý Hàn đem túi xách tùy ý ném trên ghế salon, cởi áo khoác ngoài, hướng về phía Cristina nói ra.
Cristina nghiêng đầu dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Ý Hàn, nói:”Tiêu đại thị trưởng, nếu ta nhớ không lầm, biểu lộ của ngươi như thế chỉ có một lần hồi ở đại học a..”
Tiêu Ý Hàn treo áo khoác xong, quay đầu lại trừng Cristina, trên mặt khôi phục bình thường vẻ lạnh lùng, nàng đi vào trong tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống ghế salon.
“Chỉ nói vậy thôi, ngươi làm sao? Có việc gì vui?” Cristina đi tới ngồi đối diện Tiêu Ý Hàn bày ra bộ dáng đang rửa tai lắng nghe.
Tiêu Ý Hàn mất tự nhiên ngồi thẳng lưng, giọng điệu cố ý mây trôi nước chảy nói:”Ta cùng Ninh Ninh ở chung …”
“Ở chung?”Cristina đang uống nước chanh thiếu chút nữa phun ra ngoài, nàng buông cái ly thắc mắc hỏi:”Các ngươi không phải đã ở cùng một chỗ rồi sao? Đừng nói là ngươi…?”
Tiêu Ý Hàn trông thấy bộ dạng ngạc nhiên của Cristina, nàng khẳng định gật đầu, nói:”Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn tại trên giường …”
Nghe Tiêu Ý Hàn nói trắng ra
, Cristina trong nháy mắt mở to hai mắt,”Trên giường? Tiêu Ý Hàn cùng Tô Ninh? Đây là đùa thật rồi?” Nàng ở trong lòng nghĩ.
“Đây không phải trọng điểm, ta hôm nay đến là kêu ngươi giúp ta nghĩ kế, Lục Hạo Vũ sẽ về nước .” Tiêu Ý Hàn không để ý tới biểu lộ giật mình của Cristina, tiếp theo còn nói.
“Hắn về nước? Không phải cũng đã trở lại bên kia sao?” Cristina hỏi ngược lại, lại cảm thấy không đúng, Cristina cau mày suy tư một chút, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ý Hàn nói:”Ý của ngươi là hắn về nước sẽ không đi nữa ? Như thế nào nhiều năm như vậy không có động tĩnh, hết lần này tới lần khác, giờ lại nghĩ muốn trở về?Ngươi, ngươi không phải đã làm cho hắn phát hiện ra cái gì a?”
“Không có, đối với hắn ta vẫn luôn như vậy, ngươi cũng không phải không biết, chuyện Tô Ninh ta sẽ bảo vệ tốt.” Tiêu Ý Hàn thu hồi biểu lộ, nghiêm túc nói:”Không biết ông nội Iran nghĩ như thế nào , lúc mới bắt đầu, chết sống không cho hắn về nước, hiện tại ngược lại chủ động đưa ra đề nghị làm cho hắn trở lại, nói là cái gì sợ chúng ta hai nơi ở riêng lâu dài, cảm tình phai nhạt.”
“Ừ.. Ta xem ra không có đơn giản như vậy, ngươi có nhiều phòng bị thì tốt hơn, Ninh Ninh còn đang học a…”
“Ta biết rõ, nên không phải mới tìm ngươi thương lượng sao? Hôm trước hắn trở về, nói là chuyển giao công tác, đoán chừng năm sau có thể trở về nước .”
“Hàn, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Ninh Ninh là tới cùng thật sự như vậy?” Cristina thấy Tiêu Ý Hàn rất nghiêm túc nghiên cứu những vấn đề này, nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiêu Ý Hàn không hề nghĩ ngợi nói:”Ngươi đừng có nói nhảm.” Sau nàng thấy Cristina có chút không tin, liền trầm mặt, hòa hoãn giọng điệu, nói:”Ta là muốn tính toán về lâu dài …”
Chương 47: Hạnh phúc bắt đầu
Cristina im lặng gật gật đầu, cùng Tiêu Ý Hàn học chung bốn năm, nhận thức lâu như vậy, nàng biết rõ cô bạn thân một khi xuất hiện vẻ mặt như thế, nói ra lời nào cũng nhất định là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ .
“Có một số việc có lẽ chính là số mệnh..”Cristina bất đắc dĩ ở trong lòng nghĩ , người có địa vị cao như Tiêu Ý Hàn lại cùng với một cô bé còn chưa tốt nghiệp bàn chuyện tương lai, đó là một chuyện thật sự khó…
“Ngươi mới vừa nói các ngươi cùng giường , là có ý gì?”Cristina không muốn nghĩ quá nhiều, nàng thay đổi vẻ mặt nghiền ngẫm, chớp mi nhìn Tiêu Ý Hàn hỏi.
Tiêu Ý Hàn mím môi từ chối cho ý kiến.
“Ngươi không phải là khi dễ cô bé rồi đó chứ?” Cristina tiếp tục vẻ mặt khinh bỉ.
Tiêu Ý Hàn liếc nhìn Cristina, nàng có chút mỏi mệt tựa ở sô pha tỏ ra không muốn nói nhiều.
“Nhìn bộ dạng của ngươi không ngủ đủ giấc cũng biết ngươi tối hôm qua không có làm chuyện gì tốt. Cô bé Ninh Ninh kia biết điều như vậy, ngươi cũng đừng thực khi dễ nàng…”Cristina ghét bỏ nhìn Tiêu Ý Hàn, thanh âm thật là ôn nhu nói, rồi nàng đứng lên đi lấy cà phê cho Tiêu Ý Hàn.
“Muốn hay không ở đây ngủ qua một chút? Nhìn mắt ngươi đều đỏ cả lên.”Cristina đem cà phê đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nói.
Tiêu Ý Hàn lắc đầu, nàng hướng về phía Cristina ngoắc tay, Cristina rất ăn ý đi đến sau ghế sô pha, ngón tay hơi lạnh đặt tại huyệt thái dương Tiêu Ý Hàn, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Thật sự là cảm thấy mệt chết đi, công tác, gia đình, tình yêu…” Tiêu Ý Hàn buông lỏng cơ thể, tựa ở trên ghế salon trầm giọng nói.
“Vậy ngươi tính thế nào ? Cùng Hạo Vũ ly hôn?”Cristina theo thói quen công việc, nàng nói rất nhẹ, tận lực làm cho Tiêu Ý Hàn toàn tâm trầm tĩnh lại.
“Ừ.” Tiêu Ý Hàn nhổ ra một chữ, dừng lại vài giây còn nói:”Chính là, việc này rất khó…” Sau liền đem đầu tựa ở trên ghế salon nhắm mắt lại.
Cristina không nói chuyện, nàng biết rõ, người như Tiêu Ý Hàn đơn giản là không thể ly hôn . Cuộc sống tác phong tại cơ quan là một vấn đề rất nghiêm trọng, đừng nói là cảm tình bất hòa, nếu thật sự đến lúc bất đắc dĩ cũng không thể lựa chọn con đường này. Nghĩ tới những thứ này Cristina trong lòng thở dài, nàng cúi đầu nhìn vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi của cô bạn thân, có chút đau lòng.
Tiêu Ý Hàn ở phòng Cristina khoảng nửa giờ, nàng còn muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa chạy về căn hộ kia. Vì Cristina nói trước đó nàng có gọi cho Tô Ninh, cô bé đáng yêu này bởi vì tối hôm qua “Vận động quá sức” nên đã nghỉ học…
Tiêu Ý Hàn ngồi trên xe của mình, kêu tiểu Lý trước lái đến khách sạn Giang Chi Vịnh.
“Ngươi tìm chỗ ăn cơm đi, ta hôm nay mệt mỏi, ăn cơm trưa xong trong này nghỉ trưa, không cần tới đón .” Tiêu Ý Hàn nghiêm túc nói với tài xế, đợi bảo vệ khách sạn kéo ra cửa xe, nàng liền mang theo túi xách đi xuống.
Quản lí khách sạn đã sớm đứng trước cửa, Tiêu Ý Hàn vừa đi vừa gọi thức ăn. Nàng lên lầu hai, tùy tiện tìm một chỗ liền ngồi xuống, ngẩng đầu đối quản lí nói:”Toàn bộ đóng gói, kêu bọn họ làm nhanh lên, ta có việc gấp.”
“Tiêu thị trưởng, ngài muốn hay không lên trên đợi? Hoặc là, ngài lưu địa chỉ, làm xong chúng ta đưa tới cho ngài…” Nữ quản lý phân phó nhân viên tranh thủ thời gian đi làm, sau khom người hỏi Tiêu Ý Hàn.
Tiêu Ý Hàn khoát tay áo, nói:”Không cần, ngươi đi làm mau lên.”
Ước chừng 15 phút sau, Tiêu Ý Hàn ra khỏi Giang Chi Vịnh, đi theo sau nàng là một nhân viên đang cầm túi thức ăn. Tiêu Ý Hàn đứng ngoài cửa xoay một hồi, một chiếc xe màu hồng có rèm che liền dừng ở bên người nàng.
Trong xe đi xuống một người đàn ông chừng 40 tuổi, hắn tiếp nhận túi cơm từ tay nhân viên, kéo ra cửa xe chờ Tiêu Ý Hàn lên xe.
“Ta tự lái, ngươi trở về đi.” Tiêu Ý Hàn vượt qua đầu xe ngồi vào ghế lái, đợi người đàn ông đem túi thức ăn cất vào xe, nàng liền lái đi.
Khách sạn Giang Chi Vịnh cách căn hộ không xa, Tiêu Ý Hàn nghĩ Tô Ninh xin nghỉ hiện tại nhất định vẫn chưa đi, nàng mua một đống đồ ăn ngon , là muốn cho cô bé bất ngờ. Một đường tốc hành, Tiêu Ý Hàn vội vàng muốn nhìn thấy Tô Ninh, trong nội tâm nàng cười nhạo chính mình, tuổi này rồi lại vẫn làm loại chuyện tình này.
Tiêu Ý Hàn đem túi đồ ăn ra khỏi xe, nàng nắm thật chặt cổ áo, trên bầu trời tuyết vẫn rơi thật sự lạnh. Tiêu Ý Hàn mắt nhìn phía trước bước nhanh hơn, không đợi nàng đi đến trước cửa, sau lưng vang lên giọng đàn ông.
“Tiêu thị trưởng…”
Tiêu Ý Hàn cau mày quay đầu lại, liền trông thấy Giang Minh Kiệt không biết khi nào xuất hiện ở phía sau của nàng, nàng dừng bước, mặt không biểu tình nhìn hắn.
“Tiêu thị trưởng, ngài để quên điện thoại ở đâu sao? Ta gọi điện thoại cho ngài thì không người tiếp nghe, hỏi tiểu Lý nói ngài đi khách sạn. Nhưng ngài lại không ở đó, ta liền tới đây thử thời vận…” Giang Minh Kiệt tự biết chính mình không nên xuất hiện tại nơi này, hắn không đợi Tiêu thị trưởng đặt câu hỏi, liền một hơi giải thích.
Tiêu Ý Hàn lúc này mới nhớ tới buổi sáng lúc ra cửa điện thoại để quên ở trên tủ đầu giường , về sau chỉ lo nghĩ Tô Ninh thích ăn cái gì, liền quên mất.
Tiêu Ý Hàn nhìn Giang Minh Kiệt, hỏi:”Có việc gì sao?”
“Ngài quên,12 giờ có một hội nghị trọng yếu muốn ngài dự họp.” Giang Minh Kiệt nhìn không ra tâm tình Tiêu Ý Hàn, cẩn thận nói ra.
“Vương bí thư đâu?” Tiêu Ý Hàn lạnh nhạt hỏi.
Không đợi Giang Minh Kiệt nói tiếp, nàng giống như nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu nhẹ, lạnh lùng lại hỏi:”Làm sao ngươi biết ta sẽ tới đây lúc này?”
Lúc này Tiêu Ý Hàn cùng bình thường không có khác gì, thần sắc vẫn đạm mạc như trước, giọng điệu trước sau lạnh như băng, dù vậy trong lòng nàng có chút tức giận . Nàng tính sẽ để căn hộ này cho Tô Ninh ở lại lâu dài, cho nên nàng không muốn quá nhiều người biết rõ nơi này, để tránh xuất hiện chuyện gì không hay.
Từ sau tai nạn xe cộ, Tiêu Ý Hàn cũng đã không hề tín nhiệm Giang Minh Kiệt . Không quan tâm sự cố lần đó cùng hắn có quan hệ hay không, hắn có nhúng tay vào chuyện gì hay không. Chỉ điểm hoài nghi này thôi cũng đã phá vỡ mối quan hệ tin tưởng giữa hai người. Sự việc mặc dù không ảnh hưởng lớn, nhưng lại không thể đo lường , liên quan đến con đường quan chức của nàng, Tiêu Ý Hàn không thể đánh cược được.
“Vương bí thư tìm không thấy ngài rất sốt ruột, ta liền xung phong nhận việc đến đây, đi khách sạn, quản lí nói ngài đem cơm trưa đi, ta liền nghĩ ngài có khả năng tới chỗ này..” Giang Minh Kiệt nhìn ra thị trưởng đại nhân không vừa ý, hắn vội giải thích.
Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, lúc nàng xoay người còn nói:”Ngươi trở về đi, ta một hồi chính mình tự trở về.”
“Nhưng mà, Tiêu thị trưởng, ngài…” Giang Minh Kiệt quay đầu lại nhìn qua hướng xe, trông thấy chiếc xe màu hồng, liền đem nửa câu nói kia thu trở về.
Tiêu Ý Hàn dừng bước lại, nhíu mày, nhìn thoáng qua xe của mình, lạnh lùng nói:”Chính ta tự lái xe về, các ngươi trước đi chỗ đó đợi a.” Nói dứt lời nàng xoay người, bước nhanh hướng về phía thang máy.
Tiêu Ý Hàn quẹo vào thang máy, Giang Minh Kiệt mới ngẩng đầu lên, hắn đưa tay xoa xoa mồ hôi đang chảy trên trán, trong lòng uể oải vô cùng.
“Từ sau lần tai nạn xe cộ, trước mặt Tiêu thị trưởng, bộ dạng hắn luôn có vẻ khúm núm cẩn thận, chỉ sợ thị trưởng sẽ đối với hắn đem lòng sinh nghi. Chính là, dù sao hắn cũng theo Tiêu thị trưởng nhiều năm như vậy, tính tình nữ nhân kia thế nào hắn cũng biết đến, hắn càng ngày càng phát hiện, hắn càng là cẩn thận đối đãi, thị trưởng càng bất hoà với hắn. Hiện tại, thậm chí ngay cả công tác bình thường vốn nên giao cho hắn giải quyết, nay lại giao hết cho Vương bí thư.” Giang Minh Kiệt vừa nghĩ vừa lên xe, hắn mở cửa sổ xe ngẩng đầu nhìn vị trí căn hộ của Tiêu thị trưởng, thật lâu mới thu hồi tầm mắt.
Tiêu Ý Hàn vào thang máy, thần sắc trên mặt càng trầm một ít.”Xem ra đúng là nên đem sự tình ra nói chuyện thẳng thắn rồi…” Nàng trong lòng nghĩ,”Lần này gặp chuyện không may nàng cũng không phải sợ hãi cái gì, có lời nói của ba ba, nàng càng không lo lắng. Nàng chỉ là bận tâm Tô Ninh, nàng không muốn bởi vì chính mình, cho dù chỉ là một sơ suất nhỏ, mà ảnh hưởng đến cuộc sống yên tĩnh của Tô Ninh…”
Lúc Tiêu Ý Hàn mở cửa phòng đi vào, Tô Ninh đang nằm ở ghế salon trong phòng khách đọc sách, nghe thấy cửa phòng mở cô ngẩng đầu nhìn lại, liền trông thấy Tiêu thị trưởng vẻ mặt ôn hoà cười cười, giơ trong tay túi đồ nhìn mình.
Tô Ninh rất nhanh ngồi dậy, có chút kinh hỉ nhìn thị trưởng, chần chờ mấy giây sau, mới vui vẻ chạy đến trước mặt thị trưởng đại nhân.
“Làm sao chị trở lại?” Tô Ninh tiếp nhận túi trong tay thị trưởng, cúi người đem dép lê cho thị trưởng mang.
Tiêu Ý Hàn khẽ nhếch khóe miệng, thấy Tô Ninh đặt dép bên chân mình, liền nói:”Trở về cùng em ăn cơm trưa.”
Tiêu Ý Hàn đổi dép xong, nhìn thấy Tô Ninh đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt vui vẻ rạng ngời, cảnh tượng như vậy thật sự rất ấm áp. Tiêu Ý Hàn đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng vừa mới bực bội thoáng cái liền biến mất không thấy đâu.
Tô Ninh thấy ánh mắt thị trưởng trở nên càng dịu dàng, cô đỏ mặt né ánh mắt thị trưởng, cầm lấy túi thức ăn, nhìn kỹ một chút, sau hỏi:”Chị mua cái gì? Đi Giang Chi Vịnh hay sao?”
“Ừ, từ lúc em rời đi chỗ đó, tôi cũng đã lâu không ghé qua, kỳ thật Lô sư phó làm đồ ăn rất ngon .” Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh lại thẹn thùng, nàng cũng không trêu chọc nữa, cầm túi thức ăn hướng vào phòng bếp.
Tô Ninh đi theo sau lưng thị trưởng, nhìn nàng y phục cũng không đổi mà bắt đầu loay hoay cơm trưa, cô tiến lên ngăn lại thị trưởng, làm bộ trách cứ nói:”Trở về cũng không biết trước thay quần áo?” Sau liền đẩy thị trưởng đại nhân ra khỏi bếp, chính mình bắt đầu công việc bày thức ăn.
Tiêu Ý Hàn đứng ở cửa bếp, nhìn Tô Ninh hoàn toàn ra dáng vẻ cô vợ nhỏ, cảm giác hạnh phúc lại thấm sâu một ít, nàng đi vào theo sau lưng Tô Ninh, ôm lấy eo, nhẹ nhàng hôn hai cái vào bên má Tô Ninh.
“Em sáng giờ đã làm gì rồi?” Tiêu Ý Hàn ôn nhu ở bên tai Tô Ninh nói ra.
Tô Ninh cảm nhận được nhiệt độ trên người thị trưởng truyền đến, thân thể cô cứng đờ có chút ngây ngẩn cả người. Thẳng đến khi đôi môi ấm áp của thị trưởng như có như không ma sát vành tai mẫn cảm của cô, cô mới thì thầm trả lời:”Cái đó… Cũng không có việc gì, chỉ nằm thôi…”
“Em mệt lắm sao?” Tiêu Ý Hàn đem tay xoay hai vai Tô Ninh làm cho cô xoay mặt quay người về phía mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tô Ninh mím môi không lên tiếng, cô cũng không nhìn thị trưởng đại nhân, cô biết rõ “Người này lại bắt đầu muốn khi dễ mình…”
“Ha ha..” Trông thấy bộ dạng đáng yêu của Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn cười ra tiếng. Nàng cúi đầu, tiến đến trước mặt Tô Ninh, vẻ mặt biểu lộ tà ác nhìn cô. Hai người đối mặt vài giây, không đợi Tô Ninh nói tiếp, Tiêu Ý Hàn khẽ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Tô Ninh.
Chương 48: Thiên hạ đại đồng
*** Thiên hạ đại đồng : mọi người đều giống nhau, bình đẳng, không phân biệt, ai cũng như ai.
Tiêu Ý Hàn mỗi lần nhìn thấy Tô Ninh thẹn thùng nàng đều yêu mến không thôi, nàng đem Tô Ninh ôm vào trong ngực, làm cho cô dựa lưng vào bàn bếp ôn nhu hôn môi của cô, vốn định chỉ là nhẹ nhàng nhấm nháp từng cái, nhưng khi hôn lên rồi như thế nào cũng không nỡ rời ra.
Tô Ninh cảm thấy có chút mê mẩn, cái hôn của thị trưởng vừa ôn nhu lại đầy khí phách, mà đều tấn công tại mỗi lần cô không có chuẩn bị tâm lý. Chính là, Tô Ninh không thể không thừa nhận, cô rất yêu thích, cô yêu thích thị trưởng đại nhân hôn môi mình, đầu lưỡi mềm nhẵn tiến vào quấn quanh lấy cô, tùy ý làm bậy, tâm tư cô đều theo đó mà ngứa ngáy nhưng thực sự rất thoải mái.
Tiêu Ý Hàn rõ ràng cảm giác thân thể Tô Ninh đang nhũn ra, nếu không phải lúc này nàng đang ôm Tô Ninh, phía sau lưng lại là bàn bếp, thì sợ là Tô Ninh sẽ ngã mất. Tô Ninh có chút ngốc đáp lại nụ hôn càng kích khởi dục vọng của Tiêu Ý Hàn, nàng không hề thoả mãn, rời đi môi Tô Ninh, buông ra hai tay đang ôm cổ Tô Ninh, ôm xuống phía dưới eo, hơi chút dùng sức, ôm Tô Ninh cho nàng ngồi lên bàn bếp.
“A..” Tô Ninh nhất thời không có phản ứng, cô vô ý thức thở nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt có chút ít mê ly nhìn thị trưởng đại nhân…..
Tiêu Ý Hàn xấu xa cười, nàng hôn lên mặt Tô Ninh, một tay lôi kéo váy ngủ..Phần cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi liền rơi vào tầm mắt Tiêu Ý Hàn, nàng cúi đầu không chút do dự mà hôn hít, tay cũng theo đó tiến vào vạt áo, đi lên tìm kiếm bộ ngực mềm mại.
“Đừng… Mau dừng lại..” Động tác bất thình lình làm cho Tô Ninh cả kinh, cô ngồi ở bàn bếp tay cũng không biết để vào đâu cho tốt, chỉ có thể ôm lấy người thị trưởng, đẩy ra cũng không phải mà nghênh đón cũng không phải. Tô Ninh bị ép khẽ ngửa đầu, cảm giác kỳ quái cứ tuôn ra từng lớp theo lên đại não.
Ánh nắng từ một bên cửa sổ chiếu vào, trong phòng một người vội vàng hành động , một người ỡm ờ chào đón…
Tiêu Ý Hàn càn rỡ khiến cho Tô Ninh không thể không lấy tay bám lấy bàn bếp để duy trì cân bằng, không nghĩ là tay Tô Ninh lại đặt lên túi thức ăn thị trưởng vừa mới mang về. Nguyên bản đã ý loạn tình mê, cô thoáng cái liền thanh tỉnh lại, một tay chống thân thể, tay kia nhẹ nhàng chống đỡ vai thị trưởng, khàn giọng nói ra:”Hàn, không được… Nhanh, nhanh lên dừng lại…”
Lúc này Tiêu Ý Hàn hận không thể lập tức ăn sạch Tô Ninh, đối với lời Tô Ninh nói nàng giả vờ mắt điếc tai ngơ, nàng làm hai chân Tô Ninh mở ra hai bên, tay liền rời đi ngực Tô Ninh, một đường sờ soạng xuống phía dưới.
Tô Ninh mặc trên người váy ngủ có chút rộng, bị thị trưởng đại nhân tấn công, mép váy liền hở lên tới phần eo, lộ ra quần lót hồng nhạt, mà tay thị trưởng lúc này lại đang xoa nắn nơi mẫn cảm qua lớp quần lót của cô.
“Tiêu Ý Hàn..” Tô Ninh thật sự nhẫn nhịn không được, cô lớn tiếng hét to lên. Đây là giữa ban ngày , nhưng lại không phải tại phòng ngủ, cô thật sự không thích ứng được.
Ba chữ Tiêu Ý Hàn theo trong miệng Tô Ninh phát ra, hai người đều sững sờ, Tiêu Ý Hàn dừng lại động tác, nháy mắt nhìn gương mặt vô cùng đỏ hồng của Tô Ninh, vài giây sau nàng cười ra tiếng, nàng đem Tô Ninh ôm xuống bàn bếp, nghiêm túc giúp nàng sửa lại váy ngủ.
“Ninh Ninh em thật có gan lớn , cũng dám gọi thẳng tên tôi…” Tiêu Ý Hàn chớp mi cười xấu xa lưu lại những lời này, hung hăng hôn môi Tô Ninh một cái, rồi đi ra ngoài, lưu lại một mình Tô Ninh ngây ngốc đứng đó mặt đỏ tim đập nhanh…
Ăn cơm trưa xong Tiêu Ý Hàn liền nhanh chóng ra ngoài, Tô Ninh tiễn nàng đến trước cửa, cô thấy thị trưởng đại nhân khôi phục bộ dạng nghiêm túc bình thường đạm mạc, đợi thị trưởng đại nhân đổi giày xong, cô ngoan ngoãn đưa túi xách cho thị trưởng.
Tiêu Ý Hàn hôn thoáng qua gương mặt Tô Ninh, liền mở cửa ra ngoài.
Tô Ninh trong lòng nghĩ,”Người này thật sự là hay thay đổi, mới vừa rồi còn vẻ mặt du côn cười xấu xa, đối với mình làm “Chuyện xấu”, giờ lại biến hóa nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng kia …”
Tô Ninh thu dọn gian phòng mặc quần áo xong chuẩn bị trở về trường học, thứ sáu ở trường không có tiết học chính, cô đi vào phòng radio bắt đầu sắp xếp tư liệu công tác cho cuối tuần. Đợi làm xong hết thảy đã nhanh đến giờ cơm tối, Tô Ninh vuốt vuốt cánh tay mỏi nhừ, tính trở lại ký túc xá lấy sách rồi khuya về nhà thăm bà nội.
Tô Ninh đi ra khỏi phòng radio, bên ngoài trời lại có tuyết rơi. Cô dừng bước ngẩng đầu nhìn phía trên đèn đường mờ vàng, từng hạt bông tuyết xinh đẹp xanh ngọc như hồ điệp nhẹ nhàng rớt xuống, Tô Ninh đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm giác trong lòng dị thường an tĩnh, cô ngửa đầu nhìn về phía bầu trời bao la tùy ý bông tuyết tán lạc trên gương mặt ấm áp của mình.
Không biết qua vài phút hay là hơn 10′ sau, trong sân trường đã trắng xoá một mảnh, Tô Ninh lấy lại tinh thần si ngốc cười, cùng thị trưởng đại nhân cùng một chỗ chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được cái gì gọi là tâm trạng tốt đẹp khi yêu.
Tô Ninh theo thói quen mắt nhìn phía trước, đạp trên lớp tuyết mỏng, hướng ký túc xá đi đến. Còn chưa đi được vài bước cô liền cảm giác được khác thường, quay đầu, liền trông thấy một nam sinh đứng đối diện nơi vừa rồi cô đứng, nam sinh kia ăn mặc hơi phô trương, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn đứng một chút, trên đầu vai có chút tuyết đọng, cũng không nói chuyện, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Ninh.
Tô Ninh ngây ra một lúc, rồi cười nhẹ, cô nhìn chung quanh, thắc mắc hỏi :”Tiêu Trạch Vũ, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Tiêu Trạch Vũ nhếch môi mỉm cười hướng Tô Ninh đi qua, đứng trước người của cô, nói:”Ta đã nhìn ngươi thật lâu.” Hắn chỉ chỉ đèn đường trên đầu, nói:”Ta thấy ngươi cứ nhìn lên đây, yên tĩnh giống như thiên sứ, không có nhẫn tâm quấy rầy ngươi.”
Tô Ninh cười cười, cô đột nhiên cảm giác Tiêu Trạch Vũ cũng không phải rất chán ghét. Cho tới nay Tiêu Trạch Vũ lưu cho cô ấn tượng về cách ăn mặc có chút hơi chưng diện, không cần nghĩ nhiều cũng biết chính là công tử bột. Không nghĩ tới hắn cũng có một mặt như vậy, Tô Ninh mỉm cười, tiếp tục bước đi.
“Vài ngày không có thấy ngươi, bề bộn nhiều việc sao?” Tiêu Trạch Vũ đuổi kịp Tô Ninh, hai người vai sóng vai cước bộ.
“Khá tốt, phòng radio có rất nhiều chuyện.”
“Ngày mai cuối tuần , ngươi có tính toán gì hay không? Cùng chúng ta đi trượt tuyết thấy thế nào?”
Tô Ninh quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Tiêu Trạch Vũ, rõ ràng có hình dáng của thị trưởng đại nhân, vốn muốn cự tuyệt ra miệng nhưng bởi vậy mà ngăn ở trong cổ họng.
“Dịch Dương cùng Na Na cũng đi, nếu ngươi không có chuyện gì thì cùng đi a, nhiều người cho vui.” Tiêu Trạch Vũ rất sợ Tô Ninh từ chối mình, vội đem Dịch Dương ra dụ dỗ Tô Ninh.
Tô Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:”Được rồi, các ngươi khi nào thì xuất phát?”
Tiêu Trạch Vũ khẩn trương, mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn sờ sờ đầu, nói:”Buổi sáng 10 giờ, ta lái xe tới đón ngươi.”
“Không cần, ta gọi cho Dịch Dương, đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Tô Ninh dừng bước lại, hướng Tiêu Trạch Vũ nói:”Vậy ta đi đây..”
Tiêu Trạch Vũ lúc này mới phát hiện vừa nói chuyện được mấy câu, hai người đã đến dưới lầu kí túc xá nữ, hắn dừng bước lui về sau, nhếch môi cười cùng Tô Ninh phất tay:”ok, ngươi lên đi, ngày mai gặp…”
Nhìn Tiêu Trạch Vũ vui vẻ chạy đi, Tô Ninh nhàn nhạt cười, có thể là bởi vì thị trưởng, mà khi cô đối mặt Tiêu Trạch Vũ, lại có loại cảm giác mình là trưởng bối, lời nói của cô đều ra vẻ trưởng bối, có chút sủng nịch…
Trong kí túc xá, Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na nhìn thấy Tô Ninh trở lại, liền mất tự nhiên. Tôn Hồng Na tiến đến trước mặt Tô Ninh, cao thấp đánh giá hai lần, hỏi:”Ninh Ninh, ngươi tối hôm qua đi đâu, làm gì vậy? Còn dám trốn học nữa?”
Tô Ninh chưa kịp nói chuyện, liền bị Tôn Hồng Na kéo ngồi ở trên giường, Dịch Dương cười hì hì đem nước ấm đến tận tay Tô Ninh, hai người ngồi đối diện cùng nhìn Tô Ninh.
“Ách…” Cái này là tình huống gì đây, Tô Ninh như thế nào cảm giác đêm nay hai người này là lạ .
“Ninh Ninh, ngươi nói, ngươi có phải hay không ở chỗ đối tượng bên ngoài ?” Tôn Hồng Na thấy Tô Ninh có chút đỏ mặt không nói lời nào, tiếp tục hỏi.
“Tam đường hội thẩm?” (* phiên tòa giám sát xét xử tối cao*), Tô Ninh nhìn ra ý đồ của hai người, cô nhướng mày, nở nụ cười, bưng ly nước đứng dậy ngồi vào trước bàn của mình thu dọn túi xách.
“Ninh Ninh, ngươi như thế nào lại không thừa nhận?” Dịch Dương nhìn sang lão bà mình, nàng đi theo Tô Ninh tựa ở trước bàn sách hỏi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian